Top Dịch Vụ - Địa ĐiểmKhông có phản hồi

Ngày nay, thể loại tản văn viết về tình yêu cuộc sống trở thành xu thế, đặc biệt được các bạn trẻ yêu thích. Rất nhiều tác phẩm, những dòng cảm xúc được thể hiện mang nhiều giá trị độc đáo, và để lại nhiều dấu ấn cho người đọc. Chủ đề yêu xa, là một trong những chủ đề đem lại nhiều xúc cảm, cùng Toplist đọc những tản văn sưu tầm về yêu xa hay nhất dưới đây nhé:

Viết cho anh, một nửa nơi phương xa

Viết cho một nửa nơi phương xa, nơi em chưa một lần được đặt chân đến nhưng là nơi mọi nỗi buồn, nỗi niềm thương nhớ khắc khoải khiến tâm hồn em vụn rời đang hướng về.

Này con người em trao gửi trái tim, người khiến cảnh vật quanh em thay đổi theo từng nhịp cảm xúc, từng nỗi khắc khoải, anh có đang nghe lời trái tim em đang không ngừng thổn thức về anh?

Mùa cứ trôi, em vẫn lạc theo dòng đời vội vã. Đôi chân em vẫn bước đi từng nhịp đều đều trên con đường quen thuộc không tên.

Đã nhiều tháng qua, con tim em vẫn cứ dại khờ mặc cho cảm xúc lên xuống bất chợt như chú ngựa hoang mà chưa một lần muốn cầm cương chế ngự. Lên, rồi xuống, hẳn là cảm xúc thì chỉ là cảm xúc, lúc đến lúc đi như cơn gió thoảng qua.

Nắng tươi rồi nắng cũng tàn, gió đến rồi gió cũng lại đi, em chẳng thể thơ mộng đến mức muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt, cũng chẳng hề muốn buộc gió lại cho hương này đừng bay, chỉ đơn giản là những thứ mơ mộng vậy chẳng bao giờ thuộc về em, và em thì cũng chẳng muốn thử một lần những điều lãng mạn.

Cuộc đời vồn vã, em lạc, lạc bước chân, lạc cả tâm hồn, nhưng em cứ thế bước đi mà chẳng hề nghĩ suy.Ngày qua ngày, mùa qua mùa, mọi thứ cứ đến rồi đi như điều tất nhiên em phải gặp mà chả đọng lại trong em một dòng kí ức mỏng manh.

Rồi ngày đó, ngày nhiều gió như tên anh, ngày em chấp nhận để trái tim mình lỡ một nhịp khi nghe giọng nói ngọt ngào của anh dù chưa hề gặp mặt. Đến bên em qua những lời hát, qua giọng nói mà em thường nghe, qua từng lời quan tâm lúc nhìn nhau qua ống kính. Anh, có không anh nơi trái tim anh cũng chậm một nhịp? Có không những buổi chiều hoang hoải nổi nhớ em? Và có không anh những lo lắng khi em hờn dỗi?

Người ta nói yêu xa chẳng đáng tin, còn em thì tin hay không cũng đã để cảm xúc của mình về một hướng. Có đôi lúc tự hỏi lòng mình là thật hay giả dối, rồi em cũng tự trả lời: là cảm xúc của trái tim. Yêu anh, yêu xa, tình yêu chưa từng gặp mặt. Khó không anh? Khó không em? Khó không những người đứng ngoài cuộc? Em tự hỏi mình bằng kinh nghiệm lần vấp ngã trước kia.

Viết cho anh người tình nơi xa, người đang sống nơi em chưa từng đến, người đang giữ trái tim em qua bao ngày mỏi mệt, viết cho người vì em mà chịu nhiều đớn đau.

Anh, khó không anh những ngày yêu em, chỉ vì trái tim em đã một lần rạn nứt, và chỉ vì nó chưa kịp lành lại, thì giờ đây anh lại chịu đớn đau đó cùng em.

Thương anh lắm người yêu dấu ơi, trái đất tròn có bao người thương anh, cớ sao lại tìm em để rồi anh cũng buồn đến vậy?

Thương anh, nhớ anh em làm cả, rồi bây giờ có chịu mãi bên em?

Nắng vẫn vàng như thường lệ,và bước chân em bây giờ đã có thêm một nhịp cho anh. Đi cùng em đến mọi nơi, cùng nắm tay nhau vượt qua tất cả, như bài hát anh vẫn từng hát, như những lời anh ghi âm rồi gửi cho em nghe mỗi đêm, hãy bên em như lòi anh hứa: rồi mình sẽ gặp nhau, và em là của anh.

Em đã từng rất khó khăn khi nghe những lời yêu thương ấy, vì đã nghe rồi cũng đã từ bỏ, liệu rằng anh có đủ bình tĩnh, có đủ kiên nhẫn để chờ đợi em?

Lời anh nói, lời anh hứa, xin hãy vì em mà biến tất cả thành hiện thực, xin hãy làm em được hạnh phúc bên anh.

Đến bên em, hãy yêu em và xin đừng bao giờ rời xa em nhé.

Tất cả còn ở phía trước, tất cả niềm tin em luôn hướng về anh, yêu anh, thương anh bằng tất cả những gì em có thể.

Cơn gió của em, hãy dừng lại nơi đây, cùng em xây đắp một tương lai như hai ta đã hẹn trước. Ở nơi đây em vẫn đang chờ, chờ một ngày gần nhất ta gặp mặt, được anh ôm trọn trong lồng ngực, cùng chung nhịp thở, cùng bên nhau.

Yêu anh, thương anh cơn gió của riêng em!

Yêu xa

Yêu xa – hai từ thật đơn giản. Thế mà mọi thứ chưa bao giờ giản đơn anh nhỉ?

Yêu xa là trông ngóng.Yêu xa là nhớ đến mỏi mòn.Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân và khi cần một bờ vai nhỏ bé để ôm vào lòng nhưng không thấy.

Yêu xa là những lúc thương nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút ấm hơi. Không dám nhắc đến những Nhớ thương, sợ thương trào thành nước mắt.

Yêu xa là xa những cái nắm tay, xa những vòng ôm, xa môi hôn và xa cái nồng nàn của mùi hương quen trên tóc.

Yêu xa là đôi khi đi ngoài phố nhìn người ta đi bên nhau hạnh phúc, trao nhau những ánh nhìn ấm áp mà bỗng cảm thấy tủi thân, ghen tị, thèm một cái siết tay tiếp thêm can đảm.

Yêu xa chỉ bằng những lời nói, chỉ bằng những cú điện thoại ngắn ngủi, chỉ bằng những SMS yêu thương, chỉ bằng những bài hát cả 2 cùng nghe, cùng 1 thời điểm, ở 2 nơi.

Yêu xa, đi đâu cũng phải đi một mình, mòn mỏi mong chờ đến một ngày nào đó, được gặp nhau, dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi.

Yêu xa, mỗi lần gặp lại có biết bao chuyện muốn kể, nhưng khi gặp thì chẳng nói được gì, chỉ nhìn nhau mỉm cười, như để bù đắp lại những tháng ngày cô đơn.

Yêu xa, mới nhận ra bản thân có khả năng chờ đợi, có bản lĩnh từ chối tất cả, chỉ dành lại tình cảm cho một người duy nhất, quan trọng.

Yêu xa là những phút vui thật là vui khi nhìn thấy số điện thoại người kia đang gọi, thấy SMS của người kia hiện lên màn hình.

Yêu xa là thương nhớ. Là mỏi mòn. Là cần một bờ vai nương tựa. Là cần một vòng tay ôm, xua đi tủi hờn. Là những giọt nước mắt, là nụ cười. Là tình yêu. . . Dù gần hay xa, tình yêu vẫn là tình yêu.

Chân thành, tin tưởng, tôn trọng đối phương, và những thứ ko tên khác, tất cả cộng lại, sẽ thành tình yêu.

Anh nè, hứa với em nhé, dù em ở xa anh, không thể là người chạy đến bên anh đầu tiên khi anh mệt mỏi… Nhưng tạo hoá đã chọn rồi, chọn anh đặt vào trong tim em. Vậy nê
n, em đang yêu xa.

Hạnh phúc đến từ anh !!!

Bên nhau bao lâu

Sài Gòn mưa rơi, nhớ anh và yêu anh. Vẫn góc phố thân quen với những hoài niệm cũ, ghé vào quán quen ven đường, bài nhạc du dương đưa em trở về những ngày còn mộng mơ.

Mình gặp nhau bao lâu rồi anh nhỉ?

Bảy năm tám tháng rồi, kể từ ngày còn chung bước trong ngôi trường cấp 3. Anh quen em, em quen anh, tình yêu trong sáng tuổi học trò. Em còn nhớ hình ảnh cậu bạn cùng bàn với chiếc kính đen, khuôn mặt ngố ngố hay làm em cười. Nhớ dáng vẻ chạy hì hục cầm que kem vừa mua được dưới căn tin trường cho em. Em nhớ cách anh im lặng, vỗ vai em khi người con gái anh thương bị mẹ trách.

Em đã luôn nghĩ rằng kết thúc ba năm học ấy, chúng mình còn có thể bên nhau hay không? Hay cũng chỉ là bạn bè đơn thuần, anh sẽ tìm được mẫu người mới, thích hợp hơn em, rồi hai người hai ngã.

Không đúng, cũng là hai người hai ngã đấy, anh nơi trời Tây tiếp tục bốn năm đại học học, em ở lại theo đuổi đam mê của bản thân mình.

Nhưng mình vẫn còn có nhau, vẫn tin nhắn, vẫn videocall, vẫn là lúc:

Em buồn, vẫn có anh ở đó, chỉ cần một cuộc gọi, là anh lại xuất hiện tâm tình cùng em, bất kể lúc nào,

Anh chán nản cần có người ở bên, em chợt gọi đến để động viên anh, kể anh nghe những câu chuyện, những người bạn mới mà em kết giao.

Nụ cười của anh vẫn làm tim em ấm nồng mỗi khi đông về, khi không có bạn bè tâm sự.

Vậy là cảm giác muốn được ai đó ở bên nơi đất khách của anh và sự cô đơn mong được vỗ về của em vẫn được đáp ứng đấy thôi, cần gì người khác anh đâu nhỉ?

Vẫn tình cảm bình dị của những con người bình thường, nơi góc phố nhỏ thân quen, em lại nhớ những ngày anh chở em đi ăn, đèo em trên chiếc xe đạp con con, với vài chục ngàn lẻ vậy mà đáng yêu làm sao!

Vẫn nhớ anh, yêu anh dù nhịp sống có hối hả đến mấy, vẫn có một góc nhỏ trong tâm tư em dành cho người mình yêu. Không biết anh bên ấy có ổn không, còn một năm nữa anh về là tròn bốn năm chúng mình yêu xa rồi đấy. Người ta bảo em chờ được ba năm rồi, thì còn một năm nữa ráng lên, “tình yêu của bọn mày bền chặt thật”. Em chỉ biết cười cho qua, “yêu xa” là cả quá trình chờ đợi không chỉ của em, mà anh cũng thế. Mỗi tối nhìn anh qua màn hình điện thoại, em lại muốn đặt vé, bay ngay sang bên ấy nói với anh ngàn lời yêu thương mà em vẫn chưa thổ lộ.

Em nhớ vòng tay rắn rỏi, cái ôm ấm áp của người em yêu, em nhớ ánh mắt dịu dàng của anh. Nhớ những biểu cảm trên gương mặt khi anh làm nũng. Một năm nữa thôi, về bên em anh nhé. Một đứa nhạy cảm, dễ yếu lòng và lay động như em cũng chỉ kiên nhẫn chờ anh thế thôi. Em chấp nhận hi sinh cả thanh xuân của mình vì một người con trai mà em tin tưởng. Người mà em biết sẽ luôn bên em khi em buồn, sẽ làm em cười, sẽ mang chiếc khăn choàng vào cổ em, sẽ nắm lấy đôi tay mẫn cảm của em khi đi dọc trên con đường mòn. Người đó sẽ mãi là anh.

Cuối cùng em chờ được rồi, chờ anh trở về và chờ ngày chúng ta sánh bước bên nhau đến cuối con đường.

Người ta bảo yêu xa dễ tan vỡ lắm, em cũng nghĩ vậy. Em chưa từng dám tin mình có thể chờ anh 4 năm, chưa từng dám tin anh và cũng không tin vào sự nhẫn nại của bản thân.

Em rất sợ tan vỡ, sợ nhìn người mình từng yêu bên cạnh người khác. ” Yêu là nhìn người mình thương được hạnh phúc”, người ta bảo thế. Nhưng em không rộng lượng, cao cả đến vậy đâu, em ghét cảm giác phải nhường anh cho ai khác. Anh à, nếu một ngày hết yêu hãy nói cho em nhé, em không muốn làm người gây khó dễ cho ai cả, hết yêu thì em sẽ buông. Vì nếu đã hết yêu, duyên nợ đã cạn thì em nghĩ đừng nên níu kéo làm gì.

“Chỉ cần đối phương chân thành, thật lòng tin tưởng thì sợ gì người thứ ba, sợ gì khoảng cách địa lý hả em”. Câu nói của anh khiến em dám đánh cược cả thanh xuân của mình. Thời khắc đó, em biết mình đã chọn đúng người.

Giờ mình ngồi đây, em tựa vào vai anh trên nền cỏ xanh, trời nhá nhem tối.

Thế là mình kết hôn được 8 tháng rồi. Yêu anh, cảm ơn vì đã bên nhau 7 năm 8 tháng qua, cảm ơn anh vì sẵn sàng bảo vệ em suốt những năm tháng còn lại trong cuộc đời.

Sài Gòn rộng lớn, dễ gì kiếm được nhau, kiếm được rồi thì đừng từ bỏ, đừng buông tay khi bước vào giai đoạn yêu xa. Yêu xa đẹp lắm, mong manh lắm nhưng nhìn lại sẽ thấy tình yêu của đôi ta bền bỉ đến thế nào. Bạn à, nếu muốn thì sẽ tìm cách, còn không thì người ta sẽ tìm lý do. Nếu nói rằng yêu xa là đỗ vỡ thì phải chăng là do ta chưa đủ kiên nhẫn, chưa đủ tin tưởng vào nhau đấy thôi. Yêu xa như một thử thách quyết định của tình yêu, cùng nhau qua được nó rồi thì đó chính là “vĩnh viễn”.

Em đã đánh cược cả thanh xuân vào anh

Em dù lớn nhưng vẫn rất trẻ con, vẫn rất tin những lời anh hứa. Dù ở nơi xa, anh sống thế nào, anh yêu ai em đâu biết. Nhưng niềm tin ngày chung đôi vẫn rực sáng ở trong em. Người ta cứ nói em dại khờ. Đúng, em dại khờ nên mới tin anh nhiều đến vậy. Cuộc tình này đối với em là một canh bạc lớn. Lớn đến mức em cho đi cả thanh xuân không bao giờ hối tiếc. Ngày tháng trôi qua em vẫn hy vọng lời hẹn ước vẹn nguyên như thuở mặn nồng mới yêu.

Mỗi một lần điện thoại reo, nhìn thấy tên anh lấp lánh, em tự nhủ lòng anh vẫn còn nhớ đến em. Chỉ cần còn liên lạc, em vẫn còn tình yêu. Em nghĩ vậy có đúng không anh?

Có những ngày em gọi anh không nhấc máy, em nghĩ rằng anh đã quên em rồi. Nhưng tình yêu trong em đã xóa tan những hoài nghi và em lại tiếp tục hy vọng. Con gái vốn dĩ rất nhạy cảm và em cũng là một cô gái như thế. Nên khi chúng ta cách xa nhau em rất sợ. Em đã sợ một ngày không được gặp anh nữa, không được nghe giọng nói, tiếng cười và cả những dòng tin nhắn cũng mất tăm. Trống vắng và lạnh tanh là những xúc cảm đã ngự trị trong trái tim em. Nó đáng sợ lắm anh.

Anh đang ở phương trời rất xa. Nếu có một điều ước, em ước mình có thể thu nhỏ quả đất để chúng ta sẽ chẳng bao giờ phải xa cách. Yêu một người rồi lại xa cách thực sự buồn lắm. Nỗi buồn đó được trá hình trong nỗi cô đơn. Khi chỉ có một mình ta cô đơn. Rồi khi đã có ai đó để nhớ ta vẫn cô đơn. Nỗi cô đơn thứ hai bao giờ cũng tái tê hơn gấp bội. Nếu biết trước sẽ có lúc cô đơn thế này thì ng
ay từ đầu em đã chẳng quen biết anh. Người ta nói, biết nhớ thương, biết cô đơn là đã thành người lớn. Nhưng làm người lớn khổ thế này thì em thà bé nhỏ mãi.

Ngồi một mình trong quán cafe, chiếc ghế đối diện vắng một người, cô đơn như đang gặm nhấm trái tim em. Em dặn lòng, ở nơi xa anh cũng vậy.

Mỗi buổi chiều trời mưa như trút nước, cảnh vật mờ mịt và lạnh lùng. Bàn tay em lạnh run và cần lắm một vòng tay ấm. Em tự an ủi, nhanh thôi, anh sẽ về.

Yêu trong hoài nghi là tình yêu đau khổ nhất phải không anh? Thao thức để làm gì, lo lắng để làm gì? Em buông bỏ tất cả để chỉ tin vào tình yêu của chúng ta. Mặc ngoài kia thiên hạ bảo gì từ giờ em sẽ chẳng quan tâm. Về với em để thanh xuân không hoài phí mà là những tháng ngày tươi đẹp nhất cuộc đời, nhé anh?

Yêu xa là chấp nhận cô đơn

Yêu xa là sự lựa chọn không hề an toàn nhưng sao nhiều người vẫn chấp nhận vứt bỏ tất cả để được bước đi cùng nhau trên một sợi dây khoảng cách có thể đứt bất cứ lúc nào. Thực sự tôi rất khâm phục những người yêu xa, những người có thể đánh cược với tất cả để giữ được trái tim nhau…

Yêu xa là chấp nhận đợi chờ nhau vô điều kiện…

Người ta bảo những người yêu xa là những kẻ nghiện, nghiện một thứ cảm giác dù không thể chạm vào được nhưng cũng chẳng thể dứt bỏ dễ dàng. Vì nghiện nhau nên họ chấp nhận đợi chờ nhau vô điều kiện, đợi đến khi nào người kia trở về, đợi đến khi nào tình yêu đủ đầy để cả hai là một nửa vừa khít. Chờ đợi một người cũng giống như cảm giác đi trên một con đường dài tít tắp, không nhìn thấy điểm dừng chân nhưng họ vẫn cứ đi. Dù ở cuối con đường đó là cay đắng, là bão giông thì họ cũng sẽ mỉm cười mãn nguyện vì biết rằng hạnh phúc là một hành trình tìm nhau chứ không phải là lúc tìm thấy nhau…

Yêu xa là chấp nhận đánh cược với trái tim rằng người kia vẫn ở đó…

Như tham gia trò chơi bắn cung và người kia là xạ thủ sẽ bắn vào tâm điểm trái tim của người còn lại. Nếu tin chắc mình thắng thì mũi tên sẽ đâm xuyên tim đồng nghĩa với việc tin chắc rằng giữ được người ấy. Đó cũng là cái cớ để những người yêu xa vin vào mà hi vọng và yêu nhau suốt những năm tháng xa mặt nhưng lòng vẫn canh cánh về nhau.

Yêu xa là chấp nhận cô đơn…

Nỗi cô đơn của những kẻ yêu xa là nỗi cô đơn họ mặc định cho mình cái đặc quyền để sở hữu nó. Một nỗi cô đơn êm ái nhưng ngọt ngào. Dẫu có niềm vui hay nỗi buồn cũng chỉ có thể chia sẻ bằng những icon khô khốc, bằng một đường truyền tin rời rạc và để lại là tiếng tút tút không cảm xúc. Ôm nỗi cô đơn khi đông đến người ta đan tay vào nhau bước đi trên phố, khi tình cờ bắt gặp một chàng trai lóng ngóng chờ một cô gái suốt mấy tiếng để chỉ nói lời xin lỗi, còn mình thì nhìn nhau qua màn hình vô tri vô giác… Những lúc bật khóc nức nở cũng len lén lau vội đi, gượng bước tiếp; những lúc hạnh phúc ngập tràn chẳng thể lao vội ôm chầm lấy ai đó… Là cô đơn, là tự vỗ về trái tim rằng có một người để đợi, để nhớ, để thương, rằng có một người cũng đang cô đơn ở nơi xa.

Yêu xa là chấp nhận đặt niềm tin vào nhau tuyệt đối…

Những người yêu xa luôn có lý lẽ của riêng họ và niềm tin chính là thước đo của lòng chung thủy. Đối với bất kỳ ai đang yêu xa nếu không đặt trọn chữ “tin” tuyệt đối vào tim nhau thì rất khó để bước tiếp. Vì chỉ có tin, vì một chữ tin sẽ chiến thắng tất cả mọi khoảng cách dù lớn và dài bao nhiêu.

Yêu xa là chấp nhận yêu bằng kỉ niệm

Người ta yêu nhau bằng những lần hẹn hò gặp gỡ nhưng yêu xa là chấp nhận chỉ được phép thương nhau bằng kỉ niệm. Mỗi kỉ niệm đều phải đánh đổi bằng thời gian và khoảng cách, bằng những lần vội vã gặp rồi vội vã xa…

Yêu xa là chấp nhận tất cả để thương nhau, để giữ lấy nhau giữa muôn trùng cách xa. Dù biết rằng chờ đợi là mòn mỏi, niềm tin có thể vơi cạn và kỉ niệm có thể sẽ vụn vỡ nhưng vẫn tin rằng có nhau trong đời là điều hạnh phúc nhất cả hai cùng đánh đổi…

Gửi người em yêu ở xa

Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Liệu anh có đang nhớ em như em đang nhớ đến anh không? Đó là những câu mà em thực sự luôn thắc mắc và muốn hỏi đi hỏi lại hàng nghìn lần mỗi ngày. Yêu xa là như vậy đấy, em chẳng thể được nhìn thấy anh mỗi ngày, chẳng biết lúc này đây anh đang làm gì, anh có nhớ tới em không.

Em thì cả ngày chỉ nghĩ đến anh, lúc nào cũng nhớ anh và khao khát được gặp anh biết bao nhiêu. Thế nhưng sự thật chúng ta vẫn đang ở xa nhau, mỗi người một nơi và em chỉ có thể được gặp anh mỗi kỳ nghỉ lễ. Thực sự em mong ngóng lắm, chỉ muốn thời gian trôi nhanh qua để đến ngày anh về với em, để được nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời, nụ cười thân thương của anh, để được ôm lấy anh, cảm nhận hương thơm trên người anh, hơi ấm của anh, và như thể em được tiếp thêm sức mạnh vậy.

Anh phải học, em cũng phải học nên chẳng thể nào nhắn tin hay gọi điện cho nhau cả ngày được, mà chỉ có thể tranh thủ những lúc nghỉ trưa, những lúc khuya muộn chuẩn bị đi ngủ nhắn nhủ hỏi thăm nhau. Tình yêu chỉ được thể hiện qua những dòng chữ trong điện thoại, những câu nói vội vàng, những cái hôn gió, những icon thân thương. Mặc dù chỉ có vậy nhưng em luôn trân trọng từng thứ nhỏ nhất đó, em giữ lại tất cả những dòng tin nhắn để mỗi khi nhớ đến anh có thể mở ra đọc lại và ngồi tủm tỉm cười một mình.

Mặc dù anh rất bận nhưng anh luôn cố gắng nhắn tin cho em hàng ngày, để gửi gắm chút yêu thương nhỏ bé qua mỗi dòng tin. Có những lúc, em ước em được là những dòng chữ trong mỗi tin nhắn ấy, để có thể được đến với anh gần hơn, đến với anh mỗi ngày. Rất nhớ anh, nhưng em luôn cố gắng kìm nén không nũng nịu anh để anh khỏi bận tâm, khỏi lo lắng nhiều về em. Nhưng cũng có những lần em phải thốt lên trong điện thoại “Em nhớ anh nhiều lắm”, giọng nghẹn ngào, mắt chưa chan nước, quệt vội dòng nước như trực ào xuống kia, trong thâm tâm em muốn chạy thật nhanh đến trước mặt anh khóc thật to để anh ôm em thật chặt, vỗ về em, nhưng em chẳng thể làm được.
Chúng ta ở hai nơi quá xa nhau và khoảng cách ấy luôn ngăn em được bên anh.

Yêu xa, những dịp lễ tết, ngày tình nhân, lễ giáng sinh, hay thậm chí là ngày sinh nhật, những đôi tình nhân khác tay trong tay đi dạo khắp các con phố, hay cùng nhau vào nhà hàng thưởng thức những món ăn nhân dịp kỷ niệm. Nhìn họ mà em thấy tủi thân vô cùng. Những ngày đó, em chẳng cần quà, chẳng cần hoa, cũng chẳng muốn thưởng thức những món ngon trong nhà hàng sang trọng, em chỉ cần anh xuất hiện và ở bên em đã là đủ lắm rồi, dù chỉ vài phút thôi cũng được, để em vơi đi phần nào nhớ nhung, tủi hờn.

Anh ở xa, điều em luôn lo lắng là không biết tình cảm của anh với em có phai nhạt theo năm tháng không.

Khoảng cách về địa lý làm chúng ta không có nhiều thời gian bên nhau, vun đắp tình cảm như những cặp đôi khác, liệu rằng có tạo nên khoảng cách trong lòng? Mỗi lần em lo lắng như thế, anh đều nói em hâm, lúc nào cũng trấn an em và làm em an tâm về tình cảm của anh.

Anh vẫn luôn dịu dàng, vẫn chứa chan tình yêu thương, sự che chở. Anh chín chắn hơn và luôn lo lắng cho em, luôn làm cho em những điều tốt nhất và nói cho em biết điều gì là tốt, là xấu, nên, không nên. Nhờ anh em có thể trưởng thành hơn, và yêu anh theo cách của một “cô bé” trưởng thành.

Có những lúc cảm tưởng như không thể chịu đựng được nữa, trong đầu em xuất hiện ý nghĩ bỏ cuộc. Nhưng khi nghĩ đến việc đó, em đã nghĩ đến lý do tại sao chúng ta lại bắt đầu và có thể kéo dài đến tận bây giờ, những cố gắng của anh và em, những kỷ niệm, những tháng ngày mình hạnh phúc bên nhau, và tình yêu ấy, sự mãnh liệt ấy đã giúp em có thêm nghị lực để tiếp tục bên anh. Và chính anh, người luôn giữ lửa cho sự yêu thương, sự chân thành, anh đã giúp em cố gắng, chờ đợi, mong mỏi đến ngày chúng ta được về bên nhau. Mỗi ngày, mỗi ngày em đều hi vọng sẽ trôi qua êm đẹp và chúng ta vẫn có nhau để chờ đến giây phút đoàn.

…Xa anh, những khi em mong muốn nhất, hạnh phúc nhất là khi anh được về với em. Dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi thôi nhưng cũng quá đủ với em rồi. Niềm hạnh phúc, hân hoan, hồi hộp mong chờ đến ngày được gặp anh bao trùm lấy em. Và em sẽ lại được nhìn thấy gương mặt thân quen với nụ cười tỏa nắng của anh, và em sẽ lại được ôm anh, cảm nhận hơi ấm và tình yêu từ anh, và chúng ta sẽ lại đan tay vào nhau đi dọc con phố đông người và cùng nhau cười đùa vui vẻ, cùng lưu giữ những khoảnh khắc ấy qua những bức hình để khi nào nhớ anh, em lại mở ra xem, nhớ lại những khi mình bên nhau và hạnh phúc lại ngập tràn, và em lại yêu anh hơn, nhiều hơn nữa. Dù có khoảng cách xa mấy nhưng tâm hồn chúng ta vẫn bên nhau, vẫn luôn hướng về nhau, vậy là đủ.

Chúng ta sẽ cùng nhau chờ đợi, hi vọng đến ngày không phải xa nhau nữa, anh nhé.

Hãy Là Người Trả Lời Câu Hỏi Đầu Tiên

Thêm Bình Luận