Top Dịch Vụ - Địa ĐiểmKhông có phản hồi

Tình yêu là gì mà tất cả mọi người đều khao khát đến vậy? Cảm xúc tự nhiên ấy có gì mà mãnh liệt đến thế, khiến con người ta không ngừng nghĩ về đối phương và mong cho họ những điều tốt đẹp nhất. Trong bài viết này, mời các bạn đọc những dòng tản văn tràn đầy cảm xúc về tình yêu mà Toplist đã sưu tầm dưới đây:

Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình

Là thứ tình yêu long trời lở đất, là thứ tình yêu tạm bợ, hay là thứ tình yêu vì muốn yên ổn cả hai bên – thì rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy thôi.

Có một cặp đôi mà câu chuyện tình yêu của hai người ấy khiến cho tôi hâm mộ mãi. Và rồi một ngày gần đây thôi, có lẽ tôi sẽ cầm trên tay tấm thiệp hồng như một khách mời danh dự, đường hoàng đến dự lễ cưới của hai người họ, nghe một tiếng cám ơn, cám ơn vì năm ấy tôi đã đưa hai người họ đến với nhau…

Cuộc đời này mấy ai may mắn tìm được một người yêu mình nhiều như mình yêu họ? Yêu nhau từ thời áo trắng non nớt, đi qua những năm tháng tuổi đôi mươi bấp bênh, cùng chờ nhau, cùng cố gắng xây dựng tương lai, ra trường, công việc, vẫn yêu nhau, rồi cuối cùng trao nhau lời hẹn thề cho đến cuối đời… Một câu chuyện trong mơ, có lẽ chẳng bao giờ tin được, cho đến khi trong câu chuyện ấy, tôi cũng diễn một vai nhỏ. Có lẽ chẳng thể nào tin được, cho đến khi chứng kiến tình yêu ấy của họ bước qua từng năm tháng.

Đã từng hợp tan, đã từng ly biệt, đã từng xa cách, đã từng tưởng chừng như mất nhau mãi mãi, nhưng mà cho đến cuối cùng, người yêu nhau thì vẫn cứ về bên nhau… Tôi tự hỏi, thứ tình yêu ấy rốt cuộc thì sâu lắng đến mức nào? Và trong hai người bọn họ, ai là người yêu nhiều hơn, ai sẽ là người vứt bỏ tự tôn của mình mà giữ người kia ở lại sau mỗi lần cãi vã…?

Thứ tình yêu như thế, đáng để cho con người ta hâm mộ. Bởi vì nó bắt đầu từ thời chúng ta còn chưa biết gia cảnh nhà đối phương, chưa quan tâm đến môn đăng họ đối, giàu hay nghèo, có công việc hay chưa, mà đơn giản chỉ là yêu. Bước qua bao nhiêu người, quen biết bao nhiêu người, nghe biết bao nhiêu câu chuyện dang dở, tận sâu trong tôi vẫn hi vọng vào một cuộc tình đơn thuần như thế, bởi vì minh chứng ở ngay bên cạnh đây mà!

Chúng tôi ngồi đối diện, hai tâm hồn đã trải qua đủ mất mát và thiếu thốn, đã từng có thứ gọi là tình yêu, đã từng thử có nhau, đã từng thử xa nhau, nhưng đến phút cuối vẫn là có không được mà bỏ cũng không nỡ. Mệt mỏi… Mệt mỏi trong tâm hồn tôi và trong đôi mắt của người. Có lẽ thứ tình yêu thuần tuý đó, trong sâu thẳm tâm hồn chúng tôi chẳng bao giờ tin là tồn tại với bản thân mình, vì vậy mà có tình yêu, tưởng chừng sưởi ấm lòng nhau, cuối cùng vẫn là mỗi người một lối…

Ngồi đối diện, có bình yên, có dậy sóng, câu chuyện bâng quơ, cuối cùng vẫn là cả hai mơ mộng về một thứ tình yêu xa nhau vạn lối nhưng vẫn về lại bên nhau ấy. Nhưng mà cùng giấc mơ thì sao? Không có nghĩa là lòng được kiên trì như mong muốn. Là bởi vì sợ hãi, là bởi vì tự ti, là bởi vì quá nhiều thứ đã đi qua trong cuộc đời của mỗi đứa, cuối cùng là mỗi đứa một vết thương, mỗi đứa một suy nghĩ, mỗi đứa một loại tự ti… không thể nhìn về cùng một hướng.

Rồi một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ tìm được, là thứ tình yêu long trời lở đất, là thứ tình yêu tạm bợ, hay là thứ tình yêu vì muốn yên ổn cả hai bên – thì rồi cũng sẽ tìm thấy. Ở một độ tuổi nào đó, trải qua đủ rồi, liệu tình yêu có còn thực sự quan trọng như thời còn trẻ, hay là thứ yêu thương chăm sóc nhau đến suốt đời quan trọng?

Chúng ta rồi sẽ hiểu, những thứ chúng ta mơ và những thứ chúng ta có, phần lớn không bao giờ đồng nhất…

Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ

Những cung bậc cảm xúc đầu tiên khi tình yêu chớm nở là tình cảm đầy đủ và màu hồng. Có lẽ vì đây là mối tình đầu của em nên kinh nghiệm trước đây em có chỉ là trên sách vở. Em vẫn luôn nghĩ rằng khi con người ta yêu nhau chỉ chìm đắm trong cảm xúc hạnh phúc nhưng lại quên mất dù tình yêu có đẹp đến mấy thì cũng sẽ có lúc thăng trầm.

Sau một tuần khi chấp nhận lời yêu anh, em mới phát hiện ra một sự thật là trong khoảng thời gian anh cưa cẩm mình thì vẫn chưa chia tay với người yêu cũ. Vốn là một cô gái dễ bị tổn thương nên em đã rất buồn, em suy nghĩ rất nhiều có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không? Nhưng rồi khi nhận được sự chia sẻ và lời xin lỗi từ anh nên em tiếp tục đi cùng anh.

Tình yêu chính là động lực khiến em thay đổi, từ một cô gái ăn mặc xuề xòa em trở nên chăm chút bản thân, em biết anh là một người ưu tú nên đã không ngừng cố gắng để xứng đáng với tình cảm mà anh dành cho mình. Theo thời gian câu chuyện tình yêu của em và anh vẫn êm đẹp, cho đến khi em thấy anh gặp lại người yêu cũ trong quán cà phê. Anh còn nhận quà của chị ấy, sau đó em có hỏi thì anh lại chối rằng chuyện không có gì cả. Em vẫn im lặng cho qua, em không dám nghĩ gì cả, nghe có vẻ em rất ngu ngốc, nhưng có mấy ai là người bình thường khi yêu. Và rồi từ sau chuyện đó, tình yêu chúng mình ngày càng nhạt.

Anh luôn nói rằng sẽ tạo cho em cảm giác an toàn nhưng lại nhận quà và nhắn tin cùng người yêu cũ. Anh quên hết nguyên tắc trước kia của chúng ta, anh nói em ích kỷ chỉ nghĩ cho cảm giác của bản thân nhưng anh lại quên mất rằng tình yêu luôn có sự ích kỷ. Em quyết định dừng lại vì không thể chấp nhận người yêu của mình vẫn nhung nhớ người yêu cũ.

Hóa ra tình cảm trước giờ mà em luôn xem là tất cả chỉ là một tình yêu thay thế, dù là người đến trước hay đến sau đều không quan trọng. Chẳng qua là anh dành tình cảm cho ai nhiều hơn mà thôi. Tình yêu không phải là một phép thử, mà nó là tình cảm sâu sắc của người với người, thế nên đừng biến tình yêu thành một câu chuyện bi thương.

Cái cảm giác thất tình thật tệ, ngày anh rời đi em cứ nghĩ cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em chỉ ước rằng anh chưa từng xuất hiện để không làm em phải khổ sở như thế này. Nhìn đi đâu em cũng chỉ thấy bóng dáng của anh mà bản thân không kìm lòng được mà khóc nức nở.

Sau này em mới biết, thời gian chính là phương thuốc giảm
đau tốt nhất cho những kẻ thất tình. Hôm nay, bất chợt em thấy tấm ảnh ngày xưa của bọn mình chụp chung. Nhưng không đau buồn nữa, bởi em nhận ra rằng bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thế nên em sẽ chỉ khóc vì những điều xứng đáng. Cảm ơn anh, mối tình đầu của em!

Bên nhau bao lâu

Sài Gòn mưa rơi, nhớ anh và yêu anh. Vẫn góc phố thân quen với những hoài niệm cũ, ghé vào quán quen ven đường, bài nhạc du dương đưa em trở về những ngày còn mộng mơ.

Mình gặp anh bao lâu rồi anh nhỉ?

Bảy năm tám tháng rồi, kể từ ngày còn chung bước trong ngôi trường cấp 3. Anh quen em, em quen anh, tình yêu trong sáng tuổi học trò. Em còn nhớ hình ảnh cậu bạn cùng bàn với chiếc kính đen, khuôn mặt ngố ngố hay làm em cười. Nhớ dáng vẻ chạy hì hục cầm que kem vừa mua được dưới căn tin trường cho em. Em nhớ cách anh im lặng, vỗ vai em khi người con gái anh thương bị mẹ trách.

Em đã luôn nghĩ rằng kết thúc ba năm học ấy, chúng mình còn có thể bên nhau hay không? Hay cũng chỉ là bạn bè đơn thuần, anh sẽ tìm được mẫu người mới, thích hợp hơn em, rồi hai người hai ngã.

Không đúng, cũng là hai người hai ngã đấy, anh nơi trời Tây tiếp tục bốn năm đại học học, em ở lại theo đuổi đam mê của bản thân mình.

Nhưng mình vẫn còn có nhau, vẫn tin nhắn, vẫn videocall, vẫn là lúc:

Em buồn, vẫn có anh ở đó, chỉ cần một cuộc gọi, là anh lại xuất hiện tâm tình cùng em, bất kể lúc nào,

Anh chán nản cần có người ở bên, em chợt gọi đến để động viên anh, kể anh nghe những câu chuyện, những người bạn mới mà em kết giao.

Nụ cười của anh vẫn làm tim em ấm nồng mỗi khi đông về, khi không có bạn bè tâm sự.

Vậy là cảm giác muốn được ai đó ở bên nơi đất khách của anh và sự cô đơn mong được vỗ về của em vẫn được đáp ứng đấy thôi, cần gì người khác anh đâu nhỉ?

Vẫn tình cảm bình dị của những con người bình thường, nơi góc phố nhỏ thân quen, em lại nhớ những ngày anh chở em đi ăn, đèo em trên chiếc xe đạp con con, với vài chục ngàn lẻ vậy mà đáng yêu làm sao!

Vẫn nhớ anh, yêu anh dù nhịp sống có hối hả đến mấy, vẫn có một góc nhỏ trong tâm tư em dành cho người mình yêu. Không biết anh bên ấy có ổn không, còn một năm nữa anh về là tròn bốn năm chúng mình yêu xa rồi đấy. Người ta bảo em chờ được ba năm rồi, thì còn một năm nữa ráng lên, “tình yêu của bọn mày bền chặt thật”. Em chỉ biết cười cho qua, “yêu xa” là cả quá trình chờ đợi không chỉ của em, mà anh cũng thế. Mỗi tối nhìn anh qua màn hình điện thoại, em lại muốn đặt vé, bay ngay sang bên ấy nói với anh ngàn lời yêu thương mà em vẫn chưa thổ lộ.

Em nhớ vòng tay rắn rỏi, cái ôm ấm áp của người em yêu, em nhớ ánh mắt dịu dàng của anh. Nhớ những biểu cảm trên gương mặt khi anh làm nũng. Một năm nữa thôi, về bên em anh nhé. Một đứa nhạy cảm, dễ yếu lòng và lay động như em cũng chỉ kiên nhẫn chờ anh thế thôi. Em chấp nhận hi sinh cả thanh xuân của mình vì một người con trai mà em tin tưởng. Người mà em biết sẽ luôn bên em khi em buồn, sẽ làm em cười, sẽ mang chiếc khăn choàng vào cổ em, sẽ nắm lấy đôi tay mẫn cảm của em khi đi dọc trên con đường mòn. Người đó sẽ mãi là anh.

Cuối cùng em chờ được rồi, chờ anh trở về và chờ ngày chúng ta sánh bước bên nhau đến cuối con đường.

Người ta bảo yêu xa dễ tan vỡ lắm, em cũng nghĩ vậy. Em chưa từng dám tin mình có thể chờ anh 4 năm, chưa từng dám tin anh và cũng không tin vào sự nhẫn nại của bản thân.

Em rất sợ tan vỡ, sợ nhìn người mình từng yêu bên cạnh người khác. ” Yêu là nhìn người mình thương được hạnh phúc”, người ta bảo thế. Nhưng em không rộng lượng, cao cả đến vậy đâu, em ghét cảm giác phải nhường anh cho ai khác. Anh à, nếu một ngày hết yêu hãy nói cho em nhé, em không muốn làm người gây khó dễ cho ai cả, hết yêu thì em sẽ buông. Vì nếu đã hết yêu, duyên nợ đã cạn thì em nghĩ đừng nên níu kéo làm gì.

“Chỉ cần đối phương chân thành, thật lòng tin tưởng thì sợ gì người thứ ba, sợ gì khoảng cách địa lý hả em”. Câu nói của anh khiến em dám đánh cược cả thanh xuân của mình. Thời khắc đó, em biết mình đã chọn đúng người.

Giờ mình ngồi đây, em tựa vào vai anh trên nền cỏ xanh, trời nhá nhem tối.

Thế là mình kết hôn được 8 tháng rồi. Yêu anh, cảm ơn vì đã bên nhau 7 năm 8 tháng qua, cảm ơn anh vì sẵn sàng bảo vệ em suốt những năm tháng còn lại trong cuộc đời.

Sài Gòn rộng lớn, dễ gì kiếm được nhau, kiếm được rồi thì đừng từ bỏ, đừng buông tay khi bước vào giai đoạn yêu xa. Yêu xa đẹp lắm, mong manh lắm nhưng nhìn lại sẽ thấy tình yêu của đôi ta bền bỉ đến thế nào. Bạn à, nếu muốn thì sẽ tìm cách, còn không thì người ta sẽ tìm lý do. Nếu nói rằng yêu xa là đỗ vỡ thì phải chăng là do ta chưa đủ kiên nhẫn, chưa đủ tin tưởng vào nhau đấy thôi. Yêu xa như một thử thách quyết định của tình yêu, cùng nhau qua được nó rồi thì đó chính là “vĩnh viễn”.

Người viết: Thể Hồng

Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt

Và một Hà Nội trong tôi chợt gần mà lại quá xa xôi. Không phải tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, không phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, không thể giải thích được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về…

Đặt chân đến bến xe lúc chiều chạng vạng tối, tôi hít một hơi nhẹ rồi mau chóng đi ra bến xe bus. Giờ tan tầm nên dòng người xô dạt hai hướng ních nhau chen lên từng centimet. Đứng ở bến xe bus nào giờ này có rất nhiều người chờ để cho kịp chuyến xe về nhà đúng 7h! Con đường nơi tôi đứng đang oằn mình trong tiếng còi xe inh ỏi chen lấn, khẽ rên rỉ trong màn khói mỏng xám xịt mùi xăng dầu và nhếch nhác đủ mọi tầng lớp người lao động. Dường như không thể thấy đâu góc yên tịnh trong cái chiều xâm xẩm tối ấy, ngoài cái tháp nước cổ ấm mình trong màu gạch cũ… Đó là dấu hiệu cho thấy, tôi đã trở lại Hà Nội.

Xe bus số 55 chạy quanh co trên lối Nghi Tàm rồi ra tới Nhật Tân. Đường phố nơi này thì không nhộn nhịp như ngoài phố chính và hành trình đặc biệt dài. Tuy xe còn chỗ trống nhưng tôi quyết định đứng suốt chặng đường đi để nhớ lại cảm giác lần đầu tiên đi xe bus! Chẳng hiểu sao với những biệt thự và những ngôi nhà lớn hai bên đường đẹp nhường kia mà n
gày mưa nào cũng lụt lội vì con đê cao quá nửa tầng trệt. Đường thì xóc kinh khủng và cái xe như cỗ tam mã hầu như muốn tôi cùng nó nhảy lên xuống không ngừng. Có thể qua hết đường Âu Cơ sẽ đỡ hơn chăng? Chặng đường này kéo dài một vòng quanh Hồ Tây và sẽ dừng lại nơi cuối đường Lạc Long Quân. Ở đó là nhà bác tôi, một người Hà Nội thân thương đến lạ. Nhưng tôi trở lại Hà Nội không hẳn vì sự đón tiếp nồng nhiệt của bác mà còn vì lý do khác. Tôi muốn tìm lại một mùa Hà Nội vắng những cơn mưa…

Chiếc radio trên xe bus ngân nga đúng bài hát mà tôi yêu thích và trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh y hệt như một cuộn phim cũ rè rè quay lại. Nhiều năm về trước, đây cũng là tiếng nhạc dìu dịu một chiều gió mùa về, vẫn còn đây tan trong miệng tôi hương thơm và vị ngọt kẹo bạc hà và không khí ảm đạm trên một chuyến bus gần cuối ngày trở về nhà. Bất giác tôi mỉm cười và nhìn ra phía cuối đường. Thấp thoáng đã thấy chiếc đu khổng lồ của công viên nước Hồ Tây nổi bật trên nền trời đầy mây xám. Mọi thứ vẫn y nguyên và chỉ một phần trong tôi mất đi cảm giác ấm áp nhưng em thì đã xa tôi thật rồi. Em rời bỏ tôi như mùa đông lạnh giá và trời thì không thể trút thêm nước mắt…

Tôi vội vàng xuống xe và tìm lại góc quán quen ven hồ. Mọi thứ thay đổi nhiều quá và cái quán nhỏ ngay trạm xe bus đã dẹp đi đâu mất. Đành vậy. Và tôi đi về nhà. Sau hai hồi chuông cửa, bác ra đón tôi với nụ cười dễ mến. Và sau vài câu thăm hỏi xã giao bác để tôi lên gác. Tôi vọt thật lẹ làng lên tầng 5, nơi cái sân thượng yêu quý dường như cũng chào đón tôi trở lại với tràn ngập hương hoa sữa. Tôi yêu căn gác này vì mỗi khi đưa mắt nhìn ra xa, khắp mặt hồ Tây như một tấm thảm xanh ngắt màu thời gian. Những hàng cây hoa sữa ven hồ càng làm cho không gian thêm ấm cúng. Đã có một thời gian dài, tôi chỉ đứng nơi đây và dõi theo bên kia hồ, nơi con đường tình yêu như xa tít và chẳng thể nào thấy được những khúc rẽ hay con dốc trượt dài…

Chiều hôm sau khi thu xếp xong công việc, tôi dạo bộ ra cuối Quán Thánh và bắt đầu lại hành trình một Cổ Ngư xưa. Những ngày xưa hiện về trong trí nhớ, ngẫu nhiên và lãng đãng như trong một làn sương mờ. Với những cành cây khẳng khiu khô gầy đâm lên nền trời buồn ảm của mùa đông. Với đôi hàng cây muà hè rợp bóng mát xuống những ghế đá nhìn ra mặt hồ xanh mướt. Với hàng quán cóc bên vỉa hè bán đủ thứ đồ ăn vặt. Chẳng biết có phải từ những nét lãng mạn thế mà từ một cái tên Cổ Ngư xưa cũ đã trở thành “đường tình yêu” không chỉ riêng của em và tôi. Tôi mua món ăn xưa mà em rất thích: bánh mì tẩm mật ong. Rồi cũng tự cho mình quyền chiêm ngưỡng hoàng hôn trên mặt hồ, tôi ngồi xuống và đợi chờ. Hồ Tây đẹp nhất mỗi chiều lộng gió như thế này. Mặt hồ như se theo cái lạnh chờm tới và mặt trời đổ bóng màu lam tía rất ấn tượng. Bên kia bỗng vẳng lại tiếng chuông chùa Trấn Quốc…

Một chiều lạnh mang quá nhiều nỗi nhớ và cảm xúc. Em không còn nữa để lại cùng lắng dịu trong khung cảnh này… Mãi mãi xa rồi tiếng cười trong trẻo và cảm giác tay ấm bàn tay. Không còn ánh mắt ngượng ngùng kề sát mặt, không còn hơi thở phả ra sương khói, không còn cả những giận hờn vu vơ. Chỉ có mật vàng chảy dài chiếc bánh mì, một tiếng thở dài buông thõng và đôi bàn tay không biết tự sưởi ấm nếu thiếu vắng em…

Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày tắt nắng. Và một Hà Nội trong tôi chợt gần mà lại quá xa xôi. Không phải tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, không phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, không thể giải thích được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về… Chỉ biết khi tôi đặt chân đến Hà Nội là lại thấy cảm giác ấy! Có phải chăng là do mùa này, Hà Nội vắng những cơn mưa.

Nụ cười anh ấy làm tôi hoảng loạn cả tuổi thanh xuân

Thanh xuân của tôi gắn liền với bóng lưng của một chàng trai, anh ấy chưa từng biết đến việc tôi thích anh nhiều đến nhường nào. Và có thể ngay hiện tại anh ấy cũng không có một chút ký ức nào về tôi nhưng đối với tôi hình dáng anh đứng làm việc một cách nghiêm túc đặc biệt ngầu.

Năm nhất đại học tôi có thương thầm trộm nhớ một chàng nhân viên phục vụ quán café, vậy là ngày nào tôi cũng đến đó để ngắm anh ấy. Tôi từng là một đứa ghét cay ghét đắng việc ra ngoài quán café đông người ngồi một mình nhưng anh chính là người truyền động lực cho tôi ra quán café ngồi viết lách mỗi ngày.

Trong một khoảng thời gian dài như thế, ngày nào tôi cũng đến và gọi đúng một thứ đồ uống cuối cùng anh ấy cũng nhớ mặt tôi. Một hôm vẫn như bao ngày rảnh rỗi khác tôi đến quán café, lúc gọi đồ uống, anh với vẻ mặt bất ngờ nhìn tôi cười và nói.

“Ô, mình nhớ bạn rồi, bạn đến đây chỉ gọi đúng loại đồ uống này.”

Trái tim tôi lúc ấy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi. Bên ngoài tôi giả vờ như không có chút phản ứng nào chỉ lạnh lùng đáp: “Thói quen của em rồi.”

Anh cười và nhẹ giọng: “Vậy đến đây mỗi ngày cũng là thói quen?”

Lần đầu nói chuyện với anh, dù chỉ là vài câu nói chẳng có ý nghĩa gì nhưng tôi vừa vui vừa run sợ, đến mức quên cầm lại thẻ bàn. Tôi sướng điên cả người, chính là vì thương anh nên đến đây mỗi ngày ngắm nhìn anh làm việc rồi bỗng nhiên trở thành thói quen lúc nào không hay.

Tôi thích anh ấy một cách âm thầm, cả 2 năm như vậy nếu không đến trường học tôi đều đến quán café để viết lách. Rất nhiều lần muốn tôi muốn chạy về phía anh mà bày tỏ, nhưng liệu tình cảm mơ hồ của tôi có khiến anh ấy sợ hãi hay không? Mỗi lần nghĩ như vậy tôi lại nghĩ hiện tại mỗi ngày được ngắm anh ấy là đủ rồi.

Thanh xuân của chúng ta ngốc nghếch như vậy đấy, thích một người nhưng lại ngại không dám bày tỏ. Sợ đánh mất người ấy nên cứ mãi lặng thinh, tình cảm ấy thật buồn mà đẹp. Hiện tại khi nghĩ về nó tôi mỉm cười vì thanh xuân dù không thổ lộ tình cảm của mình nhưng yêu thầm cũng có vẻ đẹp của riêng nó.

Sau này, tôi gặp lại anh đang đi cùng người yêu ở Trung tâm thương mại, bất giác mỉm cười. Có lẽ anh không còn nhớ tôi là ai nhưng tôi nhớ rất rõ cái lúc lần đầu gặp nhau, nụ
cười của anh năm ấy làm tôi hoảng loạn cả tuổi thanh xuân.

Người viết: Dương Hạnh

Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn không ngờ tới

Anh vẫn hay hỏi em vì sao thích anh? Làm gì có nhiều vì sao đến thế, một khi em đã thích anh rồi thì dù anh có là con gái thì em vẫn cứ thích anh.

Cuộc sống này luôn tràn ngập vô vàn những bất ngờ, nhưng em lại không ngờ rằng tình yêu của chúng mình bắt đầu một cách nhẹ nhàng như thế.

Anh không phải là gu của em, anh không lãng mạn như trong tiểu thuyết ngôn tình, anh cũng chẳng phải soái ca giống trong phim. Mà anh là một người cực kì khô khan, không biết nói những lời hoa mỹ, nhưng với em thì như thế chẳng sao cả. Bởi tìm được một người có thể hiểu được em, có thể vỗ về em khi em yếu lòng đã là một điều không dễ dàng. Ai cũng có những khuyết điểm của riêng mình, nên chúng ta có thể dành thời gian để làm quen và yêu lấy những điều không hoàn hảo từ đối phương là điều khiến em hạnh phúc vô cùng.

Thế giới có biết bao nhiêu khuôn mặt, chỉ là em nhìn trúng khuôn mặt của anh. Sự dịu dàng của anh em dùng cả thanh xuân để tìm kiếm, cuối cùng vẫn không thể thừa nhận bản thân mình không có cách nào che đậy được đôi mắt phát sáng khi bắt gặp anh.

Thì ra cảm giác thích một người là như vậy, đó là dù ở trong căn phòng chật chội cũng cảm thấy ấm áp đến vô cùng. Dù cho cùng nhau ăn mì tôm cũng không cảm thấy chán ngán, dù cho nằm cạnh bên nhau không nói gì cũng chẳng thấy vô nghĩa. Đi đâu không quan trọng, miễn là đi cùng nhau.

Đến một ngày, tình yêu sẽ đến và bắt cóc bạn đi, biến bạn trở thành một con người khác. Người ấy nhất định sẽ mang lại cho bạn cảm giác an toàn khi ở bên, sẽ là động lực giúp bạn trở thành con người tốt hơn.

Tình yêu ấy mà, không cần phải khoa trương, màu mè mà đơn giản chỉ cần hai người biết, hai người hiểu và hạnh phúc bên nhau. Duyên phận đã sắp đặt chúng ta gặp nhau thì có dùng cách nào cũng không thể né tránh. Nếu đã thuộc về nhau thì không cần phải vội vàng, giữa biển người mênh mông rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy người cần gặp.

“Để tuổi xuân trôi qua không phải hối tiếc. Đời người chỉ có một khoảng thời gian tươi đẹp nhất chính là thanh xuân. Vì thế, hãy khiến khung trời của cả hai trở nên đặc biệt ở độ tuổi tràn đầy sức xuân này. – A Tòn”.

Người viết: Dương Hạnh

Tại sao yêu nhau mà không cho nhau danh phận

Chưa hẳn là yêu nhưng cũng không phải là tình bạn, mối quan hệ ấy mặc dù an toàn nhưng đôi khi nó làm chúng ta bức bối đến mức khó chịu….

Tuổi trẻ ngông cuồng ấy, tớ luôn nghĩ rằng chỉ cần yêu hết mình là sẽ nhận lại được sự đền đáp của đối phương. Tớ vẫn chờ đợi một người dù không biết rõ là họ có dành tình cảm cho mình hay không, tớ và cậu vẫn luôn dành cho nhau những tình cảm đặc biệt nhất, cùng nhau trải qua rất nhiều giai đoạn như những cặp đôi yêu nhau. Chỉ khác họ ở một chỗ là chúng ta không công khai mối quan hệ ấy, chỉ là mập mờ. Đến cuối cùng đáp án cho mối quan hệ đó chính là “Trên tình bạn, dưới mức tình yêu. Cứ nghĩ là yêu, nhưng sau tất cả chỉ là tình cảm dự bị”

Mối quan hệ mập mờ chính là câu chuyện tình yêu mơ hồ, biết rõ là câu trả lời sẽ khiến bản thân không hài lòng nhưng chúng ta vẫn đâm đầu vào. Đôi khi con người quá cô đơn nên chỉ tìm đến đối phương với mong muốn có thể trò chuyện một cách thoải mái, một phút yếu lòng có thể dựa vào ai đó mà khóc thật to. Nhưng đáng buồn, mối quan hệ này chúng ta chỉ được phép nhớ nhung chứ mãi không có tư cách để ghen tuông.

Dành tình cảm vào mối quan hệ mập mờ cũng giống như việc bạn đặt cược vào một tình yêu không có tương lai. Cảm giác vui vẻ ấy chỉ đến trong nhất thời rồi cũng nhanh chóng lụi tàn, mặc dù không chịu bất cứ sự ràng buộc nào ở nhau nhưng khi đánh mất cảm giác đó rồi chúng ta sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Nhưng cái cảm giác mơ hồ ấy chỉ dừng lại ở thích thôi, nó không đủ lớn để xây dựng thành một mối quan hệ rõ ràng. Dần dần nó khiến chúng ta phải sợ hãi vì không thể gọi tên mối quan hệ ấy là gì. Tự mình suy diễn ra tất cả viễn cảnh ngôn tình lãng mạn, kết quả nhận lại chỉ là sự ảo tưởng.

Trong tình yêu ai cũng mong muốn mình được yêu thương, nếu yêu nhau tại sao lại không cho nhau một cái danh phận. Chẳng ai muốn mình xếp vào hàng “tình yêu dự bị” của người khác cả, chúng ta có thể vô tâm, hờ hững nhưng xin đừng biến nó thành mối quan hệ mập mờ.

Trong những tháng năm tháng xuân ngắn ngủi của đời người, bạn có dám đánh cược vào tình yêu mập mờ không?

Hãy Là Người Trả Lời Câu Hỏi Đầu Tiên

Thêm Bình Luận